Tâm trạng của Thúy Kiều khi ở lầu Ngưng Bích
Gần 3 thế kỉ trôi qua, thời gian trải đều trên những trang thơ ngày nào, như 1 lớp bụi mờ của năm tháng qua đi còn để lại dấu chân. Gần 3 thế kỉ trôi qua, trang thơ ngày ấy vãn sáng long lanh, sáng đến đau buốt cả lòng người. "Truyện Kiều" đã sống, đã tồn tại như 1 nhân chứng vĩ đại cho cái bất hạnh, cái kiếp người tài hoa bác mệnh của phụ nữ phong kiến. Trái tim Nguyễn Du - một trái tim mang sự đồng cảm sâu sắc, cụ viết về nôĩ đau Kiều như chính nỗi đau mình. Vì thế mà trái tim Nguyến Du đã rõ máu qua đoạn trích "Kiều ở lầu Ngưng Bích". "Kiều ở lầu Ngưng Bích" - 1 bức tranh đượm chất buồn, đặc biệt là 8 câu thơ cuối - 1 bức tranh nhuốm màu tâm trạng
"Buồn trông cửa bể chiều hôm
.................................................
Ầm ầm tiếng sóng kêu quanh nghế ngồi"(anh em tự liên hệ nhá)
Nỗi buồn - đó là tất cả những gì hiện trong lòng Kiều. Diệp ngữ "buồn trông" lặp lại 4 lần như 1 điệp khúc tâm trạng của khúc ca buồn. Cảnh vật sau đó dù hẹp như cũng man mác buồn. Chiều hoàng hôn, thời điểm gợi nỗi cô đơn, nhơ nhung và cảnh xum vầy đầm ấm. Chon thời điểm là hoàng hôn , Nguyễn Du đã tài tình thể hiện rõ cảnh ngộ tội nghiệp của Kiều để từ đó trút hết tâm sự vào cảnh vật:
"Buồn trông cửa bể chiều hôm
Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa".
Nhưng trong nỗi buồn ấy, cũng có 1 hy vọng thắp lên - một cánh buồm xa xa. Có phải Tròng đến cứu mình chăng? có phài mình sắp được đoàn tụ chăn? Nhưng niềm vui ấy, hy vọng ấy lại trở thành nỗi thất vọng cắn xé trái tim nàng. Cánh buồm "thấp thoáng" chỉ là thấp thoáng thôi, nó mạng đến hy vọng để rồi mất hút trong cái khoảng không hư vô của biển cả. Cánh buồm - đó là ước mơ của của sự đoàn tụ, mong ước trở về nhưng biết bao giờ thành hiện thực bởi nhìn lại mình "beod dạt mây trôi".
"Buồn trông ngọn nước mới xa
Hoa trôi man mác biết là về đâu "
Hai từ "man mác" nhẹ nhàng nhưng là cả linh hồn của hai cấu thơ. Chỉ chừng ấy thôi cũng làm nên vũ trụ .Hai từ láy vừa tả cảnh, vừa lột tình, man mác gợi lên sự liên tưởng: cánh hoa bập bềnh trôi theo chiều nước cuốn cũng giống như là thân phận nàng Kiều đang lên đênh giữa giòng đời vô định. Cuộc đời rồi sẽ đi đâu và về đâu? Giữa chốn cô đơn và hoan vắng, mình nàng đối mặt với nàng và đã ngộ ra tấc cả, ngộ ra rằng đời mình như cánh hoa trôi: "Hoa trôi bèo dạt đã đành
Biết duyên mình biết phận mình là đâu"
Nhìn cảnh vật, nhận ra đời mình để rồi kết thúc bằng 1 câu gỏi xót xa lòng người " biết là về đâu". Lời thơ như 1 tiếng than, tiếng khóc- khóc cho đời mình chịu nhiều trái ngang.Nàng đang hỏi cuộc đời bất công hay hỏi chính mình để rồi tự đau xót . Cái tài của Nguyễn Du là tả cảnh để nói lên lòng người. Bút pháp tả cảnh ngụ tình lại tiếp tục thăng hoa trong những câu tiếp theo.
"Buồn trông nội cỏ rầu rầu
Chân mây mặt đất 1 màu xanh xanh"
Lại là từ láy, cặp từ "rầu rầu, xanh xanh" tạo 1 không gian âm u , gợi nỗi buồn triền miên giai dẳng. Trước nội cỏ héo úa, Kiều chợt ngỉ về đời mình rồi cũng sẽ tàn lụi như Đạm Tiên.Cuộc đời mình mới đệp thế kia vậy mà...Miên man trong dòng suy nghĩ để rồi nàng chợt giật mình bởi tiếng sóng.
"Buồn trông gió cuốn mặt duềnh
Ầm ầm tiếng sóng kêu quanh nghế ngồi"
Ngọn gió - nó vô tình cuốn mặt duềnh đi như cuốn đi thân phận của Kiều, cuốn đi cả tuổi thanh xuân đầy mơ ước.Và tiếng sóng "ầm ầm" nó như 1 hồi chuông cảnh tỉnh giúp Kiều quay về với thực tại, kéo nàng ra khỏi những suy ngĩ mông lung để rồi chợt nhận ra rằng:" Chao ôi! biết bao giông tố đang vây bám cuộ đời mình". Sóng đang chựt đổ, vồ lấy nàng để nhàn chìm xuống hố sâu của cuộc đời.....
Đoạn thơ khép lại trong tiến sóng vỗ ầm ầm không dứt,đoạn thơ là 1 bứctraaanh tâm trạng. Có thể nói trong văn học cổ, không có 1 nhà thơ nào trong việc miêu tả nội tâm nhân vật như Nguyễn Du.Truyện Kiều, đó là tiếng sóng của cả 1 đời người.Vươn lên trên hạn định không gian và thời gian.....Nguyễn Du đã hỏi cả nhân loại bằng 1 câu thơ nhức nhối
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét